Hướng dẫn làm bài xích văn mẫu bài viết số 3 lớp 9 đề 1: Kể về một lần em trót coi nhật kí của bạn hay nhất. Đây là dạng văn kể chuyện, nội dung luân phiên quanh vấn đề em trót xem nhật kí của bạn.

Bạn đang xem: Viết tập làm văn số 3 lớp 9


Văn kể chuyện là một dạng văn tương đối thú vị bởi bởi với dạng văn này các em được kể chuyện theo tư duy của mình. Mạch kể chuyện sẽ theo mạch cảm xúc. Câu chuyện bao gồm thể có thật, cũng bao gồm thể là do trí tưởng tượng của những em. Với việc xem nhật kí của bạn tất nhiên ko phải ai cũng đã từng mắc sai lầm này. Nếu chưa từng trải qua, những em bao gồm thể viết theo trí tưởng tượng. Hãy tưởng tượng coi em đọc trộm nhật kí của bạn trong trả cảnh nào, nội dung cuốn nhật kí ghi lại điều gì, bạn tất cả phát hiện ra em đọc trộm nhật kí của bạn tuyệt không,… Trí tưởng tượng càng phong phú và đa dạng thì bài bác văn của các em sẽ càng trở đề xuất hấp dẫn. Dưới đây sẽ là bài văn mẫu bài bác viết số 3 lớp 9 đề 1: Kể về một lần em trót coi nhật kí của bạn tốt nhất cho các em tham khảo.

Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn – bài bác làm 1

Em chơi rất thân với bạn Minh Thùy vị hai nhà ở ngay liền kề nhau. Từ nhỏ, bọn chúng em đã gắn bó với nhau, cùng mọi người trong nhà đến trường, với mọi người trong nhà đi học về,… Giữa em và bạn dường như cũng không có điều gì túng bấn mật. Mặc dù nhiên, Minh Thùy có thói thân quen viết nhật kí và bạn không bao giờ cho em động vào cuốn nhật kí ấy. Em cũng ko bao giờ đòi xem bởi do em biết rằng ai cũng cần giữ cho mình những khoảng trời riêng. Nhưng bao gồm một lần, em đã trót xem nhật kí của bạn. Điều đó khiến em thấy áy náy mãi mang lại tới tận bây giờ.

Hôm ấy cũng như thường lệ em sang công ty Minh Thùy để học nhóm. Khi qua công ty bạn thì cửa vẫn mở nhưng bên trong lại không người nào ở nhà. Gọi thì em mới biết là Thùy đang ở không tính ban công để phơi quần áo góp mẹ. Em ra ban công định góp Thùy do em thấy quần áo cũng hơi nhiều nhưng Thùy nói em đi vào chống của bạn học trước, bạn phơi dứt sẽ vào sau vị bạn có tác dụng quen rồi và vị ban công cũng nhỏ 2 người phơi ko tiện. Vậy là em đã đi vào phòng trước. Vừa bước chân vào cửa phòng, đập vào mắt em là cuốn nhật kí đang để hờ bên trên mặt bàn. Sự hiếu kỳ trong em trỗi dậy khiến em muốn được mở ra đọc ngay lập tức lập tức. Em ngó ra bên ngoài cửa phòng cùng thấy Thùy vẫn đang lúi cúp phơi phải đã ngồi xuống với mở cuốn nhật kí ra xem. Vì không có nhiều thời gian đề xuất em chỉ lướt qua xem gồm gì quan tiền trọng không. Minh Thùy chủ yếu ghi lại nội dung của cuộc sống sản phẩm ngày, những câu chuyện rất bình thường nhưng mà bạn cũng thường kể mang đến em nghe. Vừa đọc em vừa ngó coi Thùy làm kết thúc chưa với vẫn thấy run run. Lật mở đến một trang ghi bằng thứ cây viết màu đỏ không giống biệt với những trang nhật kí khác, em tò mò nên dừng lại đọc. Trang nhật kí này Thùy viết để dành cho em. Thùy nói em là một người bạn tốt và bao gồm thể tin tưởng được. Mọi chuyện vui buồn Thùy đều bao gồm thể phân chia sẻ với em. Thùy còn dành rất nhiều lời khen ngợi đến em nữa. Em đọc dứt liền gấp cuốn sổ lại với để vào chỗ cũ. Bỗng nhiên em cảm thấy tất cả lỗi vô cùng. Trong những lúc bạn tin tưởng bản thân như vậy mà lại mình lại trót làm cho điều xấu sau lưng bạn. Khoảng 1 phút sau thì Thùy vào, bọn em vẫn học như bình thường nhưng trung tâm trạng của em hôm đó không được thoải mái. Cho tới nhiều ngày sau thời điểm đối diện với Thùy em vẫn thấy cực kì e ngại. Cuối cùng, em đã quyết định nói mang đến Thùy biết điều này. Thùy cười và bảo với em rằng mặc dù sao em cũng là bạn thân của Thùy phải Thùy bao gồm thể tha thứ mang đến em.

Sau lúc nói hết nỗi lòng mình em mới thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Chúng em vẫn là những người bạn tốt của nhau, với mọi người trong nhà chia sẻ vui buồn. Với kể từ đó, em cũng không bao giờ xem trộm nhật kí của bạn nữa.

*

Bài văn hay Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn

Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn – bài xích làm 2

Trong cuộc sống không người nào là ko một lần mắc không nên lầm. Với một phút nông nổi, hiếu kì của cái tuổi 14 nhưng tôi đã làm người bạn mà lại tôi yêu quý nhất phải buồn chỉ vì chưng một quyển nhật kí.

Mùa hè – mùa của tuổi học trò bắt đầu bằng tiếng vĩ cầm của những nhạc công ve. Cây phượng nở hoa đỏ rực như một cây nấm khổng lồ. Tôi chạy sang bên Ngọc đứa bạn thân từ hồi còn nhỏ xíu tí tẹo để gọi nó cùng đi chơi. Vừa bước vào cổng tôi gọi to:

– Ngọc ơi! này đi chơi đi! gớm gì mà lại nghỉ hè rồi cứ ở nhà suốt thế?

Mẹ Ngọc từ trong công ty đi ra nở một nụ cười và nói với giọng trêu đùa tôi:

– mẫu con bé nhỏ này cơ hội nào cũng nhanh nhảu. Ngọc đi download cho cô mớ rau xanh rồi con cháu lên phòng đợi bạn chút đỉnh nhé.

Tôi vâng dạ chạy lên phòng Ngọc. Phòng nó thời gian nào cũng sạch sẽ, gọn gàng ko như chống tôi. Tính tôi hay hiếu kỳ cứ phải ngắm nghía, chăm chú xem tất cả gì tốt ho không.

Bỗng tôi thấy trên kệ đựng sách của Ngọc tất cả quyển gì màu hồng được che lấp bởi những quyển sách giáo khoa. Tôi lấy quyển sổ túng bấn mật đó ra cùng ngạc nhiên lúc biết đây là quyển nhật kí. Ngọc vốn là đứa trầm lặng, ít nói nhưng chuyện gì của nó tôi cũng biết. Mà lại sao chuyện này nó không kể với mình. Tôi cũng biết đọc trộm nhật kí là không nên nhưng…. Nhưng tôi rát tò mò không biết nó gồm nói gì tôi không. Mở trang đầu ra với dòng chữ nắn nót của Ngọc

Ngày…tháng: từ bây giờ mình thấy không vui bởi vì Huyền giận vô cớ, ko nghe mình giải thích hợp lí vì nữa. Mình ý muốn lần sau bạn ý sẽ bình tĩnh hơn

Đọc đến đây tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, thế cơ mà nó chẳng báo giờ nói trước mặt mình mà lại chỉ nói sau lưng bản thân thôi ư? tôi dở lịch sự trang tiếp theo

Ngày… tháng

Huyền thực sự là người vui tính, lúc nào cũng nhiệt tình mọi người. Ai cũng quý bạn ấy. Mình ghen tuông tị với bạn ấy quá

À bây giờ bạn ý còn biết nói tốt với tôi cơ à, thế mà chả bao giờ nó chịu khen tôi một câu- tôi nghĩ vào đầu với nhiều ý nghĩ với quên đi hành động của mình

Cánh cửa phòng mở ra Ngọc đi vào hốt hoảng khi thấy tôi đọc những gì bí mật mà lại bạn ý đã dấu kín. Ngọc giằng vội quyển nhật kí, òa khóc nói với tôi;

– Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ?

Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn cố cãi:

– Tớ… tớ chỉ đọc xem cậu nói gì về tớ thôi..ai ngờ cậu cũng nói xấu tớ. Cậu bao gồm coi tớ là bạn không?

Ngọc vẫn khóc nấc lên:

– Tớ cũng… muốn… muốn nói với cậu nhưng cậu không chịu nghe tớ nói đâu. Đấy chỉ là tớ suy nghĩ thế thôi chứ tớ không có ý nói xấu cậu

Bây giời tôi mới nhớ cứ mỗi lần Ngọc răn dạy bảo tôi thì tôi đều cáu gắt chỉ do giữ sĩ diện cho khách hàng mà quên đi chổ chính giữa trạng của Ngọc. Tôi cảm thấy rất hối hận cùng ôm chầm lấy Ngọc nói trong nước mặt;

– Tớ xin lỗi cậu. Tớ không nên rồi. Tha lỗi đến tớ nha Ngọc. Ngọc vệ sinh vội nước mắt, gật đầu. Rồi 2 đứa lại chú ý nhau cười

Qua câu chuyện của bản thân tôi mới biết đọc nhật kí của bạn là đã vi phạm quyền riêng tư khiến tôi hối hận đến tận bây giờ. Nhưng cũng nhờ lần tình cờ dó nhưng tình bạn giữa tôi với Ngọc ngày dần hiểu nhau hơn, xây dựng tình bạn trên thọ đài của sự tin tưởng.

Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn – bài xích làm 3

Khi bé người ta trưởng thành, tất cả một số thứ quên đi, có một số thứ họ giữ lại để trận trọng cùng mỉm cười lúc nhớ về. Nhưng với em, ở vào kí ức này, gồm một điều lúc nhớ lại em thấy xấu hổ với bản thân mình với với bạn ấy. Đó là lần em đã trót xem trộm nhật kí của Lan Anh, cô bạn thân suốt 4 năm học trung học cùng em. Đó là lẫn “lỡ dại” khiến em vẫn ăn năn cho đến tận hôm nay.

Em cùng Lan Anh học bình thường lớp, ngồi thuộc bàn, đi học thuộc nhau, có việc gì cũng cùng nhau làm. Những bạn trong lớp vẫn bảo bọn chúng em là đôi bạn thuộc tiến. Mọi thứ cứ trôi qua bình lặng, chúng em hằng ngày đến trường, vui chơi, học tập. Những cơ hội rảnh rỗi đạp xe qua bên nhau chơi, nhiều lúc còn rủ nhau hái trộm xoài của bác hàng xóm đơn vị em. Có rất nhiều điều khiến em nhớ lại với mỉm cười vày nó thật tuyệt.

Xem thêm: Đai Massage X5 Bao Nhieu Tien, Giá Bán Đai Massage Bụng X5 Giảm Béo Bao Nhiêu

Tuy nhiên chỉ duy nhất một lần ấy, một lần khiến em đỏ mặt, xấu hổ với không biết phải giấu mặt đi đâu. Đó là vào đầu năm lớp 8, cũng đã nhị năm trôi qua nhưng hành vi không nên ấy của em vẫn còn đọng lại vào kí ức.

Lan Anh bao gồm quyển sổ nhật kí xinh xắn, màu nâu chàm rất ấn tượng. Bọn chúng em đều biết ai cũng bao gồm sổ nhật kí nhưng không người nào được phép xem nhật kí của nhau. Dù là bạn thân thì cũng không được xem. Bởi ai cũng có nhiều chuyện riêng rẽ tư, chuyện ko kể ra được thuộc bạn bè, với nhật kí đó là người bạn chổ chính giữa tình của bản thân.

Vậy nhưng hôm đó em đã không kiềm chế được sự tò mò của bản thân mình, trót xem trộm nhật kí của Lan Anh. Hôm đó vào tiết thể dục, em bị đau bụng yêu cầu không ra sảnh tập. Một mình ngồi vào phòng ko biết làm cái gi nên em đã không cưỡng lại sự tò mò của bản thân mình. Em thấy cuốn nhật kí của Lan Anh đặt ngay lập tức trên bàn, em cũng không định coi nhật kí của bạn ấy nhưng không hiểu sao em lại làm cho việc đáng trách như vậy.

Em run run chú ý ra cửa sổ xem bao gồm ai không rồi mở ra, lật từng trang, từng trang đến nỗi không đủ can đảm đọc, chỉ lật như thế thôi. Hành động đó của em như một kẻ trộm sợ người không giống bắt gặp được. Nhưng mà lại cũng đúng thôi, em không không giống gì một kẻ trộm đang coi trộm suy nghĩ của người khác nhưng mà không được mang lại phép.

Mặc cho dù em chưa đọc được gì, nhưng em cũng đã cảm thấy bản thân mình cấm kị những việc như thế này. Em đã rất hối hận sau thời điểm mới chỉ lật dở nhật kí của Lan Anh. Gồm lẽ Lan Anh nếu biết điều này cậu ấy sẽ rất buồn với thất vọng về tôi lắm.

Chỉ một lần duy nhất từ năm lớp 8, việc xem trộm nhật kí của một người bạn thân mà mang đến đến bây giờ em không dám lặp lại việc đó thêm lần nào nữa. Bởi rằng mỗi lần nhớ lại hành động đó em lại thấy bản thân mình ko tốt. Nếu cứ coi trộm nhật kí của người khác chẳng không giống gì em là một kẻ cắp, nhưng mà kẻ cắp cho nên người xấu cùng không được ai mếm mộ nữa.

Và cũng từ lần đó em đã đúc rút được bài xích học cho bản thân mình. Tất cả những chuyện tránh việc biết sẽ tốt hơn, tò mò quá cũng ko phải là điều tốt. Những gì là riêng biệt tư của người khác, họ ko muốn tâm sự với bản thân thì chắc chắn đó là điều cơ mà họ muốn giữ ở vào lòng.

Kể về một lần em trót coi nhật kí của bạn – bài bác làm 4

Căn phòng của tôi hơi bừa bộn, sách vở đồ cần sử dụng để lung tung. Để tra cứu một cái gì đó, có khi tôi phải mất cả tiếng đồng hồ. Mặc dù nhiên, vẫn tất cả một thứ nhưng mà tôi không bao giờ để không đúng chỗ, nó luôn trong trí nhớ của tôi bất kể tôi bao gồm quên đi mọi thứ khác chăng nữa. Đó đó là bức ảnh tôi cùng Mai chụp tầm thường năm nào.

Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi. Công ty chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn nhỏ xíu xíu đề xuất tôi hiểu rất rõ Mai. Về Mai, ai cũng phải thừa nhận bạn rất xinh với dễ mến. Mái tóc dài thướt tha với đen mượt ôm lấy khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày lờ đờ và loại miệng chúm chím đáng yêu làm sao! Thông minh, học giỏi, khéo tay khiến tôi càng hãnh diện về bạn. Cùng hơn cả, Mai lại sống rất tình cảm. Shop chúng tôi đi đâu cũng đi thuộc nhau. Tôi tốt sang đơn vị Mai chơi cũng như bạn hay đến thăm tôi. Những lần chú ý thấy bố mẹ Mai chăm lo mang lại bạn, tôi cảm thấy cuộc sống của Mai hạnh phúc biết nhường nào, có lẽ còn hơn tôi.

Một lần, tôi đến đơn vị Mai mượn sách. Mai bảo tôi cứ tìm kiếm thoải mái còn bản thân xuống làm bánh. Cả một tủ sách khiến tôi hoa cả mắt. Mải kiếm tìm kiếm đề xuất tôi lỡ làm rơi một quyển sách. Tôi cúi xuống nhặt, ra là quyển: Cuộc sống hạnh phúc. Biết rõ Mai nhưng tôi không hiểu cuốn truyện nhạt nhẽo này hấp dẫn bạn ở điểm nào. Khi cất nó vào tủ tôi phân phát hiện ra một kẽ hở nhỏ cạnh kệ sách. “Cái gì vậy nhỉ!” Tôi tò mò nghĩ thầm và cố lôi nó ra, một quyển sổ cũ kĩ, tôi mở ra xem. Không! Đó là nhật kí của Mai! Tôi vội đá quý gập lại ngay với định để vào chỗ cũ. Nhưng tôi muốn biết rõ thêm về Mai, rằng tại sao bạn lại đam mê đọc cuốn Cuộc sống hạnh phúc, tôi không ngăn được tay bản thân mở cuốn sổ, mắt mình đọc nó. Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào. “Trời ơi! Lẽ làm sao lại vậy! Lẽ như thế nào Mai…”. Đang đọc bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng “xoảng”, tôi con quay đầu lại: Mai! Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất. Mai chạy về phía tôi, nhặt vội cuốn sổ. Tôi đứng trân trân, người bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mát rưng rưng, Mai quan sát tôi, đầy tức giận, môi run rẩy: “Đi ra ngay!”

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như điên ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Mai ném đến tôi, sợ cả chính việc bản thân vừa làm, về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng lại. Tôi thở hổn hển, chân tôi đứng không vững nữa, tôi buôn bán thần ngồi xuống ghế như hoài nghi chuyện vừa xảy ra. Cơ hội bình tĩnh lại, tôi tự trách bản thân tại sao lại làm cho như vậy. “Tại sao tôi lại ko chiến thắng được tính tò mò và hiếu kỳ của mình? Tại sao?…”. Tôi buồn bực quăng cả chồng sách bên trên bàn xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt, không yên.