Cô nhanh trí kéo Cúc đứng lên ngồi vào chỗ những điểm thiếu minh bạch của quán, Cúc nhận thấy Út Liên cần cũng nhanh trí phối hợp.

Bạn đang xem: Làm dâu nhà giàu

Trời mến cô, Út Liên ngồi quay sườn lưng lại phía cô và phương pháp một đoạn vô cùng gần. Cô xịt vào tai Cúc nói nhỏ.- im lặng để lắng nghe cuộc thì thầm của hai tín đồ kia. Mợ tin có nào đấy không ổn.- Dạ mợ.Cô và Cúc im thin thít vểnh tai lên nghe cùng quan sát.Út Liên.- Anh về lúc nào?- Sao? chú ý thấy tín đồ cũ trở về ko vui à?- Đừng đến gặp mặt tôi nữa. Anh nên gì thì hoàn toàn có thể gọi điện là được.- nhưng mà mà anh lưu giữ em, anh ghi nhớ con.- nhỏ nào? Anh điên à? Ai là con anh?- Em đừng đậy anh nữa. Bé Su nó là bé anh?Út Liên biến hóa sắc mặt liền dơ bẩn một bạt tai lên người bọn ông.- Câm mồm lại. Anh nghe cho kỹ đây, bé xíu Su không tương quan gì cho anh.- Năm xưa em báo thai của tôi, vì mái ấm gia đình tôi phá sản, tôi đi tù, thời gian em được gả vào nai lưng Gia không lâu sau đó. Vậy đứa nhỏ bé đó đâu?- Tôi bị hỏng rồi.- Em nói dối. Đứa nhỏ nhắn đó là Su.- Tôi nói anh lặng miệng lại.- 3 lần mang đến Trần Gia tôi gần như không chạm chán được em và con. Để về tối nay tôi đến xin phép lão phu nhân è Gia, xin phép ông xã em cho tôi test ADN với nhỏ nhắn Su xem thế nào.- Anh nói gì? Anh mang lại Trần Gia tìm tôi?- Phải.- Anh điên rồi à? hầu như chuyện lộ ra là anh có biết anh sợ đời tôi ko hả?- Vậy nhỏ bé Su... Là bé ai? Nó là nhỏ tôi đúng không?- ko phải.- Được rồi.em chớ trách tôi, đừng thách thức một thằng bắt đầu ra tù, nó không còn gì để mất nữa đâu.Gã bọn ông đứng dậy, Út Liên kéo tay lại.- Khoan đã. Nếu như tôi nói bé xíu Su là nhỏ anh thì anh vẫn muốn cho nhỏ anh một cuộc sống tốt nhất có thể hay không?- tất nhiên rồi.- nhỏ nhắn Su đúng là con anh mà lại tôi xin anh hãy giữ kín đáo này, chỉ bọn họ biết thôi.. Tôi xin anh hãy có tác dụng một người thân phụ tốt, Su không thể theo ông vì tương lai con bé, anh hãy coi như nó là bé cháu trằn Gia.- Ý em là tôi sẽ không được nhấn con.- Một thời gian nữa, tôi nhất định sắp xếp cho phụ vương con anh gặp mặt nhau. Anh chuộng chưa?- Tôi hoàn toàn có thể tin em không?- Anh đang thế đằng chuôi, tôi cầm lưỡi thì anh sợ gì. Tôi không hại anh thì thôi.Hắn nheo mắt suy xét một hồi rồi lên tiếng.- Được rồi. Hiện nay tôi yêu cầu 100tr, em có đưa về đây không? Ít duy nhất tôi bắt buộc trang trải cho đến khi tìm kiếm được việc làm.Út Liên lôi trong túi ra một cọc tiền 500 nghìn rồi nói.- Tôi chỉ tất cả 50 triệu thôi. Anh chũm tạm.- Em nghịch tôi à? làm cho dâu bên đó tối thiểu trong tay em phải gồm vài tỉ tiêu vặt.- Anh làm như tôi hót được tiền trong phòng người ta ấy, anh có tác dụng như làm cho dâu bên giàu là phấn kích lắm ấy ( mắt ngấn lệ)- Thôi chưa phải khóc. Tôi cầm cố tạm cũng được.- cố kỉnh tiền cùng đi cấp tốc kẻo tín đồ khác quan sát thấy. Lưu giữ đừng lúc nào tuỳ nhân thể tới trần Gia kiếm tìm tôi.Hắn cười cợt nhạt rồi nuốm cọc tiền đứng dậy bước đi, trước lúc đi vẫn luôn nhớ nháy mắt.- Cảm ơn tình cảm bé nhỏ dại của anh!Út Liên giận dữ uống một khá hết ly nước cam rồi nói.- nhà quán. Tính tiền!Chú nhà quán hí hửng chạy tới.- của cô ý hết 300 ngàn ạ. Dẫu vậy mà kê này cô không ăn uống thì bao gồm cần tôi gói về không?- ko cần.Út Liên để 300 nghìn xuống bàn rồi cách đi ngay lúc đó.Cô ở bên kia bàn vẫn chưa hết run, vừa nghe hai người nói đến đoạn nhỏ nhắn Su chưa phải là nhỏ Gia Hưng cơ mà cô đã bị tiêu diệt điếng nửa người.- Cúc... Mợ không tưởng lầm chứ? Để chắc hẳn rằng mợ không nghe nhầm, vừa nãy Cúc đang nghe thấy gì thì Cúc nói đi.- con nghe thấy mợ tía nói nhỏ bé Su là con của gã lũ ông kia.- Vậy là mợ không nghe nhầm. Cúc ơi.. Mợ đề xuất làm sao bây giờ Cúc.- bao gồm nên vạch nai lưng không mợ?- Mợ thấy thương nhỏ xíu Su. Con nhỏ xíu rất xứng đáng yêu.- Nhưng còn nếu như không nói thì cậu ba bị lừa dối cả đời kia mợ.- Để kia rồi mợ tính. Thôi ăn uống đi rồi về.Hai tín đồ gọi ra trên bàn hai mẫu đùi gà rán và hai cái cánh gà, từ dịp nghe ngừng cuộc rỉ tai kia đâm ra cô lại mất hứng ao ước ăn. Trong đầu cứ quanh quẩn để ý đến không biết nên xử lý thế nào. Nhỏ tuổi Cúc ngon miệng nạp năng lượng hết cái đùi gà, thấy cô chổ chính giữa trạng cần cũng không lỡ lòng nào ăn uống tiếp.- Mợ.. Mợ sẽ mai bầu cân nhắc nhiều không tồn tại tốt.- Ừ. Mợ biết!- Mợ nạp năng lượng đi mợ.- Ừ.- mợ new về đây nhưng mà cũng tìm được quán con kê rán ngon ghê. Đi tương đối xa bên chút nhưng đề nghị công thừa nhận ngon nhất trong thị trấn này, loại vị nó là lạ.- tiệm này là vì cậu dẫn mợ tới nạp năng lượng nên mợ bắt đầu biết đó. Mà lại công nhận ngon thật.- Ngon thì mợ ăn uống nhiều vô.Cô mỉm cười cợt cầm mẫu đùi con gà lên ăn, ăn uống đúng dạng hình cô nhỏ xíu Nụ thời xưa phồng mồm trợn má nạp năng lượng mà ko cần để ý nhiều mang lại ai. Cảm xúc này thời xưa cô mới có thể có lại.Chiều chiều lúc đi qua hồ sen, cô thấy vú Tám đứng một mình cạnh hồ, định bụng đang lướt qua ko đả hễ gì cho tới nhưng ai ngờ cô bị vú Tám call lại.- Mợ cả.mợ đi đâu về á.- Thì cháu cũng quanh quanh quẩn khu bên này thôi, mà lại từ bao giờ vú Tám lại muốn cai quản cháu vậy.- Tôi như thế nào giám cai quản mợ ( nhếch môi cười cợt nhạt)- Vậy con cháu đi đâu là bài toán của cháu, vú Tám ko giám cai quản thì cũng không nên hỏi nhiều nếu không có việc gì khác. Cháu xin phép!- Tôi chẳng đọc sao cậu cả lại chọn mợ, một người do dự tôn trọng tín đồ lớn.- Vú vướng mắc à? vướng mắc thì đi hỏi luôn ck cháu ấy. Vú nói con cháu không tôn trọng fan lớn thì cháu cũng nói luôn, cháu chỉ tôn trọng tín đồ đáng nhằm tôn trọng. Cháu thích độc nhất vô nhị là những người dân thật thà.Vú Tám đổi khác sắc mặt quan sát cô bằng ánh mắt cay độc. Trường đoản cú xa vú Tám liếc thấy bé xíu Sún sắp tới gần, bà lùi lại đằng mép hồ nước vài cách giả như mình sắp đến trượt chân, cô thấy vậy tiến mang đến gần đỡ đem thì bất thần bả la lớn.- Xin mợ tha mang lại già này.. Già không có lấy đồ, nhỏ bé Cúc bị tiến công già cũng không muốn.Cô chau mày nhìn vú Tám rồi nói.- Vú nói gì vậy?- Mợ ơi... đừng làm cho vậy mà..Nói rồi bà ta buông tay ra khỏi tay cô rồi bổ ùm xuống hồ sen, kịp lúc nhỏ bé Sún trông thấy.- Vú Tám...

Xem thêm: Đọc Báo Bóng Đá Toàn Cầu

Vú Tám... Tất cả ai không? cứu vú...Thề là cô giận tím người, ko nghĩ xung quanh tật ăn uống trộm đánh tráo mà mụ ta còn tồn tại tật nạp năng lượng điêu nói hớt như vậy. Già rồi tất cả khác, bài bản hơn hẳn.Một lúc tiếp đến mụ vú Tám được tín đồ làm đưa lên bờ,cô mím chặt môi rồi nói nhỏ dại vào tai bả.- Sao bà không ở dưới đó luôn luôn đi.Vú Tám bước đầu tỏ vẻ lúng túng và khóc.- Mợ né xa tôi ra..Tin tức cô đẩy vú Tám xuống hồ nước sen mau chóng đã viral khắp nai lưng Gia, bà hai nghe tin tức thời chạy tới phòng tìm cô.- Diệu anh... Chuyện này là như nào?- con không làm những gì hết phải con ko sợ.- Bà vú Tám vẫn ở bên dưới nhà,bà khăng khăng không cụ quần áo cho tới khi bà nội con về.- người mẹ hai chớ tin bả. Bả cố tình vu oan cho con.- Ta chỉ sợ....- bà mẹ hai lặng tâm. Con sẽ sở hữu cách trị bà ấy.Vừa dứt lời thì bên dưới vọng ra tiếng nói của một dân tộc lớn.- Ơn giời lão phu nhân về rồi. Xin fan phải góp tôi, có người ước ao hại tôi.- Lại chuyện gì nữa.Vú Tám đứng nói một hồi, bà nội tức giận.- điện thoại tư vấn mợ cả và những người có liên quan xuống đây.Cô cách xuống đã bao gồm đông đủ đều người.Bà nội:- Vú Tám nói nhỏ đẩy bà ấy xuống hồ sen. Gồm phải vậy không?- con không có.Vú Tám:- Nếu không tin lão phu nhân hỏi bé xíu Sún đi ạ.Bà nội:- nhỏ nhắn Sún... Chuyện là như nào?- bé thấy mợ cả đứng trước vú Tám bên rìa hồ, rồi tiếp đến con thấy vú Tám vấp ngã ùm xuống hồ. Thấy vú Tám còn la mập mợ tha mang lại tôi.- Đấy thưa lão phu nhân. Nhỏ nhắn Sún cũng chứng kiến tất cả. Mợ cả tức già vì chưng cái tội lão phu nhân không cách xử lý già dòng chuyện hôm đó, nên bây giờ mợ đích thân xử lý.Bà nội:- Diệu anh... Con liệu có còn gì khác để nói không?Cô bình thản trả lời.- bé biết bây giờ dù có nói gì đi nữa thì bé vẫn cần thiết nói lại được vú Tám vì chuyên môn diễn của vú ấy khá cao siêu. Nhắc đến vụ chiếc dây chuyền, bé cũng đang mong thưa cùng với nội chuyện này, con khẳng định dây chuyền của thím Nhàn là vì vú Tám lấy.- Mợ đừng tất cả nói láo.- con tất nhiên sẽ không nói láo vì con nói tất cả sách, mách có chứng.Vú Tám không nhiều nhiều biến đổi sắc mặt tuy thế vẫn già mồm cãi.- oan đến tôi quá mà. Già đầu rồi mà lại bị đứa con trẻ lên mặt.- Vú nói vậy lại càng không nên rồi. Cho dù sao vú cũng là fan làm bên này thôi.Bà nội mấy từ bây giờ cũng ngán nản giải quyết mấy cái vụ như này đề xuất cũng không nói gì nhiều.- Được rồi. Có chứng cứ gì cứ lôi không còn lên đây.Cô cù qua chú ý Gia Minh bên phía ngoài rồi gật đầu đồng ý một cái. Thực ra tối qua cô cũng chống tới chuyện vú Tám sẽ không còn thừa nhận đề xuất cô cũng nhờ vào anh mày mò họ sản phẩm với vú Tám. Cũng may nhưng mà vú Tám chỉ bao gồm duy tuyệt nhất một người cháu, bà ấy không lấy ông chồng mà lại sống một mình nên việc tìm và đào bới kiếm không quá khó khăn. Được biết fan cháu này vú Tám rất yêu thương, dạo gần đây lao nguồn vào cơ bạc bẽo nên nợ nần không ít. Vú Tám kiếm tìm lại về trằn Gia không phải vì tiện mặt đường qua chơi, chẳng là nhà cửa dưới quê đã chào bán hết rồi và đang không còn chỗ nào để dung thân.Gia Minh cho tất cả những người lôi vào một cậu tuổi teen tầm ngoài trăng tròn tuổi, xung quanh đã bầm tím vệt thương rồi quăng táo bạo hắn ta xuống đất. Vú Tám thấy con cháu mình, mặt đổi thay sắc. Hắn ta ngước mắt nhìn vú Tám rồi nói.- Dì ơi... Dì cần cứu con.- Cảnh... Sao lại sinh hoạt đây.Cô lên tiếng:- Vú Tám.. Vú nhận ra người này chứ?Bà nội:- Chuyện này là chũm nào.Vú Tám gắn thêm bắp mãi ko nói lên câu, khuôn mặt sẽ sớm tím tái tưởng chừng cắt không ra giọt máu.- Tôi... Tôi...- Vú Tám... Bà nói đi, chuyện này là cầm nào ( bà nội quát lác lớn)Tên cơ lên tiếng:- Đám fan này tấn công con, bắt con khai cái vòng dì ơi.Vú Tám hối hả quỳ xuống rập đầu xuống đất.- Lão phu nhân.. Tôi không nên rồi, xin lão phu nhân tha cho tôi một con đường.- Tha thứ? Nói tha sản phẩm là ngừng đã? Bà định một tay dung túng bấn cả bầu trời mà bà nói tôi tha thứ.- Lão phu nhân.. Tôi lạy bà, tôi ko còn ở đâu để đi hết. ( khóc lớn)- Từ dịp bà về chiếc nhà này, không cơ hội nào được im ổn cả. Thân làm tín đồ hầu mà không biết thân biết phận, cứ nghĩ mình quản lý à?- Tôi ko dám...- Tôi cho bà 5p dọn đồ thoát ra khỏi nhà tôi. Nhà tôi quan yếu chứa chấp con bạn xảo trá như vậy.Vú Tám chạy cho tới ôm chân lão phu nhân, vừa ôm vừa khóc.- Đừng mà. Lão phu nhân đừng đuổi tôi đi, tôi hứa tôi sẽ không giống như vậy nữa.- Cút...- Hãy niệm tình tôi bao gồm công trong nhà, hãy tha đến tôi một lần.Gia Minh nói với những người hầu.- Còn ko mau gỡ tay vú Tám thoát khỏi người bà nội.Hai fan hầu tiến tới gỡ tay vú Tám ra khỏi, bất thần bà ta lăn đùng chết giả tại chỗ.Cô cùng Gia Minh đứng quan sát thở dài, cô biết bà nội chắn chắn đang thất vọng lắm. Con fan ta khi đặt niềm tin quá khủng vào ai kia thì thuyệt vọng sẽ càng nhiều. Thiên nhiên cô tha thẩn lưu ý đến trong vài ba giây cho tới chuyện của thiết yếu mình. Ngộ nhỡ một ngày nào kia mọi người phát hiện nay cô chưa phải là tè thư Diệu Anh xuất thân phụ trách như mọi người tưởng thì chắc chắc rằng mọi người sẽ thất vọng gấp bội phần.Bà nội nhìn vú Tám vậy cũng ko thèm nói câu gì nữa, Gia Minh thấy vậy đành lên tiếng.- gửi vú Tám vào phòng rồi tính.Thấy vú Tám vậy cô cũng không nói gì thêm nữa, ban đầu cũng hy vọng nhất bét với bà ta nhưng chắc hẳn rằng trong cô đâu này vẫn tồn tại nhì chữ “ thương fan “Anh và cô trở về chống mình, cửa nhà đóng sập lại, cô ngập dứt một hồi new dám lên tiếng.- Gia Minh... Em gồm chuyện muốn nói.- Sao vậy? quan sát em sao mà căng thẳng mệt mỏi thế.- Chuyện này khôn xiết quan trọng.- Ừm.- thực chất em đã từng lừa dối anh... à không đúng...em đang lừa dối anh...Gia Minh kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi nói.- Em nói tiếp đi.- Em không phải là Diệu Anh...Gia Minh giả bộ tỏ vẻ ngạc nhiên.- Em chưa phải Diệu Anh thì em là ai?- Em là nụ... Là tín đồ ở ở trong phòng tiểu thư Diệu Anh.- Rồi sao?- Em xin lỗi.- Sao em yêu cầu xin lỗi.Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên.- Anh ko giận em à?- Ngay từ trên đầu người anh chọn là Nụ chứ đâu chỉ có Diệu Anh.- Sao cơ?- Lại đây anh nói nhỏ tuổi nghe nè...Chiếc quần nhỏ dại màu hồng dễ thương lắm.