Thế giới xuất hiện thêm một căn bệnh lạ: bệnh dịch tiêu biến. Bạn mắc bệnh lúc đầu sẽ thiếu tính tên gọi, từ từ là tính danh ở trên đầy đủ giấy tờ, nhân dạng và sau cùng là sự biến mất vào lỗi không. Trong toàn cảnh bệnh tiêu phát triển thành đã cải cách và phát triển thành dịch bệnh, làm cho cho quả đât ngày một tiêu điều, một cô nhỏ xíu và một cậu bé, đưa ra quyết định dân thân vào hành trình đến tận cùng trái đất trên chiếc xe Super Cub tốc độ 60km/h.

Bạn đang xem: Hành trình đến tận cùng thế giới

Khủng hoảng căn cước với cảm thức con bạn mất đi căn cước là đề bài trở đai trở lại, che phủ lên những sáng tác văn chương Nhật phiên bản thời tân tiến bất nhắc trong đái thuyết kinh điển hay phần lớn tác phẩm thị trường, phi chủ yếu thống như light novel. Vì thê, hẳn với khá nhiều độc giả, văn học Nhật luôn đưa về một sự nặng nề nhất định với việc ngột ngạt, nỗi cô đơn, xúc cảm mông lung, vô định… 

Nhưng, trường đúng theo nào cũng có thể có ngoại lệ. Với Tabinideyou, horobiyuku sekaino hatemade – hành trình đến tận cùng nạm giới là 1 trong những ngoại lệ như vậy. Trong tác phẩm mở ra của vô vàn phần lớn con fan mất đi căn cước: thương hiệu gọi, thừa khứ, nhân dạng… song lại không tạo nên sự vô vọng mà mang đến cuối cùng, sản phẩm đọng lại ở câu chuyện ấy vẫn là hy vọng vào ngày mai. Như hành trình đến tận cùng trái đất của hai nhân thứ chính, là 1 trong hành trình của tương lai, ko có điểm đến lựa chọn cũng chưa chắc chắn khi nao giới hạn lại.

*
*
Ảnh: Lanmreading

Nếu xét đến nội dung, Hành trình cho tận cùng cầm cố giới chưa phải một cuốn sách bao gồm nội dung cực nhọc hiểu. Vật phẩm có tình tiết hết sức đơn giản: quả đât bỗng lộ diện một bệnh lý lạ: bệnh tiêu thay đổi và căn bệnh đó nhanh lẹ lan ra như 1 đại dịch: người nào cũng có thể mắc phải, không có thuốc phòng bệnh, càng không có thuốc trị bệnh. Ban đầu, tín đồ bệnh đã mất đi thương hiệu gọi cùng với sự tồn trên trên tổng thể giấy tờ, số đông gì liên quan tới họ. Tiếp đó, tín đồ ấy đang mất đi color sắc: cơ thể dần nhạt phai tính đến một ngày hình như trong xuyên suốt tới mức ánh sáng có thể chiếu thẳng qua người. Cuối cùng, người đấy đã tiêu biến trọn vẹn khỏi nhân loại lẫn tâm trí gần như ai ngơi nghỉ lại: kí ức về họ hầu hết trở nên hết sức nhòe mờ.

Trong bối cảnh căn căn bệnh hoành hành, gồm một cô bé bỏng và một cậu nhỏ bé 16 tuổi chớm lao vào giai đoạn đầu tiêu biến quyết định bỏ lại ngôi trường học, bỏ lại thành phố, cùng nhau đi đến nơi tận cùng thế giới trên một chiếc Super Cup. Và trên hành trình dài đó, nhị người gặp được những người bị bệnh khác, cảm nhận sự giúp đỡ của bọn họ để hoàn toàn có thể tiếp tục vững bước trên quãng mặt đường dài chuẩn bị tới.

Nhưng, đơn giản và dễ dàng không có nghĩa là thiếu chiều sâu, dễ hiểu không tức là thiếu đi quý giá nhân văn làm cho day hoàn thành trái tim người đọc. Bởi, trước hết, ngơi nghỉ một thế giới như dần dần trở yêu cầu “trắng xóa” vì bệnh lý tiêu vươn lên là mà tình người vẫn tương khắc khoải địa điểm đây. 

Một cô bé, một cậu nhỏ xíu 16 tuổi, đã từng có lần là bàn sinh hoạt cùng lớp nhưng lúc này họ còn chẳng lưu giữ nổi tính danh của nhau, đang quyết định nương tựa trên đoạn đường dài không tồn tại đích đến vắt thể. Mối quan hệ của họ, từ khóa lâu đã vượt qua mối quan hệ bạn bè hay người sát cánh thông thường, nhưng nói là tình yêu lại cũng không đúng. Chỉ đơn giản và dễ dàng rằng, hai người đó, từ rất lâu đã cần đến nhau, tín đồ này đề xuất sự xuất hiện, trường thọ của tín đồ kia để chứng tỏ rằng phiên bản thân vẫn vẫn sống, gồm một nhân dạng với được nhớ cho trong nhân loại dần lụi tàn. Sự kết nối bằng tình người, bằng hai trái tim cùng thông thường nhịp đập, biết quan tâm, biết sẻ chia, biết lo lắng, biết hi sinh bởi vì nhau đã đưa hai đứa trẻ con 16 tuổi tiến được xa trên chặng đường dài như thế.

Xem thêm: Thuốc Bổ Não Ginkgo Biloba 120Mg 100 Vien Rẻ Nhất, Với Nhiều Ưu Đãi

Thứ tình người bàng bạc tình đó, còn hiển hiện tại trên từng chương, qua từng câu văn, con chữ, qua từng người mà cô nhỏ bé và cậu bé gặp gỡ. Chẳng còn ai bao gồm danh tính, chúng ta chỉ biết call tên nhau bởi những danh xưng, đại tự phiếm chỉ, bất định: giám đốc, thư ký, sếp, bác bỏ sĩ, công chúa… Nhưng, danh tính gồm thật sự đặc biệt quan trọng không khi người nào cũng sẵn sàng dang tay giúp đỡ, cưu mang lẫn nhau. Ví như như không tồn tại sự giúp đỡ thật tâm, không còn mình, không vụ lợi từ những nhỏ người tốt bụng chẳng rõ tính danh ấy, tất cả lẽ, hai cô cậu học sinh 16 tuổi bắt buộc đi xa. Mà phải chăng, chính trong yếu tố hoàn cảnh thế giới dần lụi tàn, con tín đồ biết cuộc sống mình là hữu hạn, tín đồ ta có thể dễ dàng ló mặt lòng mình với những người khác hơn. 

Mở lòng nhằm yêu yêu mến và đón nhận yêu thương. Để mặc dù tan biến, dù không còn ai ghi nhớ đến fan ấy thương hiệu là gì, thì các tình cảm vẫn trao, vẫn tồn tại mãi: “Mình tất yêu đi một mình từ thủ đô đến. Mình và cậu ấy trợ giúp lẫn nhau, cần giờ mới có mặt ở đây. Lại càng không thể đi bộ mà phải dựa vào cậu xe cộ Cub chạy 60km/h này”, “Dù vậy, nếu như chỉ có hai đứa và xe Cub, bọn mình cũng quan yếu làm được tích sự gì. Mấu chốt là đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người dọc đường, cùng nhờ vả, quấy rầy và hành hạ cũng ko ít”. Trái thực, nhị tiếng tình người, càng trong hoạn nạn lại càng sáng chóe hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, Hành trình mang lại tận cùng cụ giới đâu phải là mẩu truyện về tình người, mà này còn được xem là câu chuyện siêu đẹp về lòng đắm đuối sống, về ước mơ, khát khao, hi vọng, về việc sống tận lực, tận hiến, sống làm thế nào cho trọn vẹn quãng thời gian còn lại, dẫu quãng thời gian ấy còn lại thật ngắn ngủi. Vị vốn dĩ “Cái quý hiếm nhất của con fan ta là đời sống, đời tín đồ chỉ sống bao gồm một lần, buộc phải sống làm thế nào để cho khỏi xót xa ăn năn vì trong thời điểm tháng đã sống hoài sinh sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì những dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình.” (Thép đã tôi chũm đấy)

Chính vì chưng lòng đam mê sống, vì không thích phí phạm các phút giây tươi vui của cuộc sống ngắn ngủi còn lại, không muốn mãi bi ai với căn bệnh tiêu đổi thay quái ác, cô nhỏ nhắn và cậu nhỏ bé đã bước trên hành trình dài đến tận cùng ráng giới. Một hành trình dài mang đầy tính tượng trưng: cuộc đời hai người có thể là hữu hạn nhưng hành trình dài họ đi sẽ kéo dãn dài mãi, cũng tương tự khát vọng, mong mơ của con người, đâu tất cả giới hạn, đâu chịu đựng sự đưa ra phối của biên cương hay bệnh tật? 

Chính vì tình yêu cùng một lòng yêu cuộc sống thường ngày mà ông người đứng đầu và cô thư cam kết không ngồi yên chờ ngày tiêu biến mà họ đã chế tạo ra dựng một nông trại xanh mướt rau củ. Họ đắn đo ngày họ sẽ ra đi, bản thân chúng ta hẳn cũng biết rằng, bệnh tình của ông giám đốc mỗi một khi một chuyển xấu, tiến triển nhanh hơn tình hình bệnh lý cô thư ký. Mà lại họ vẫn sống, vẫn nở thú vui hẳn vày họ hiểu: mang đến tận thời gian này, họ mới thực sự sống cuộc sống họ ao ước muốn, thao tác họ yêu thương thích, được sinh hoạt cùng tín đồ họ yêu thương thương.

Chính bởi vì chấp niệm với mong mơ được cô bé, cậu nhỏ bé khơi dậy sau khoản thời gian sếp chạm mặt hai người mà anh hoàn toàn có thể đứng dậy sau nhức thương bạn bè tiêu biến, nỗi vô vọng bởi phiên bản thân cũng sắp biến mất để hoàn thành xong giấc mơ: đưa chiếc máy bay chạy bằng sức người cất cánh trên thai trời. Phải, dẫu chỉ từ một ngày để sống, dẫu chuẩn bị tiêu vươn lên là thì sao? bé người vẫn có quyền tiến hành mơ ước, có quyền được cất cánh trên bầu trời xanh cơ mà. Với tin chắc, bạn dạng thân sếp lúc biến chuyển mất, đã hết sức mãn nguyện vày không bỏ lại sức lực lao động của phiên bản thân, của đồng đội cho sự nghiệt bổ của số phận mà bị bệnh quái ác gây lên.

Và cũng dựa vào tình yêu mến kích đam mê lòng mê mệt sống, lòng nhiệt huyết của cô ý bé, cậu bé đã truyền cho công chúa lòng tin dũng cảm. Để cô dám thừa nhận thân, dám cách đi tò mò thế giới, tò mò năng lực tàng ẩn sâu trong phiên bản thân bởi chính đôi chân của mình. Ra quyết định ấy, không đơn thuần chỉ là việc dũng cảm. Đấy còn đựng đựng tinh thần của con tín đồ dám đi từ không khí “trong này”, không khí “an toàn” để tới không gian “ngoài kia”, một nơi hoàn toàn có thể hiểm nguy trùng điệp song đầy màu sắc cùng bí mật kì thú.

Một cuốn truyện, với nội dung đơn giản cùng khối hệ thống nhân vật không thực sự đồ sộ, cân xứng để độc giả đọc trong 1 trong các buổi tối. Nhưng gồm lẽ, vì 1-1 giản, dễ hiểu quá, phần đa gì tưởng chừng là đao khổng lồ búa lớn, là ẩn ức sâu trong tư tưởng con người được viết lên bởi một chất giọng, văn phong giản dị và đơn giản tới thuần khiết cơ mà Hành trình đến tận cùng cầm cố giới lại càng khiến trái tim độc giả thêm day dứt. Câu chuyện kể tới một tình trạng bệnh lạ, tuy nhiên cách người sáng tác triển khai tình tiết lại không nhằm mục đích mục đích nhắc lể rằng: căn bệnh đó xuất phát từ đâu, bí quyết trị bệnh như vậy nào. Điều Yorozuya Tadahito hướng đến là cách fan ta đối diện trước bệnh dịch như ra sao. Quả đât đã hoang tàn, đổ nát và như đang tới bờ vực tốt vong, nhỏ người trong khi cũng quan trọng để lại gì cho cuộc đời: thương hiệu gọi, kí ức, quần áo,… đều biến mất. Vậy, con người sẽ là ai? giữa cuộc đời bát ngát biết chắc cố kỉnh nào cũng đều có ngày biến mất không vệt vết, con bạn tồn tại để làm gì? 

Câu chuyện tưởng chừng nhỏ nhẹ, đơn giản và giản dị đến khôn xiết ấy đã hướng độc giả, về lại những câu hỏi muôn thủa nhưng chưa giờ thôi nhức nhối tới quý hiếm của con người giữa cuộc sống. Yorozuya Tadahito nêu vấn đề, rồi thiết yếu ông giới thiệu hướng giải quyết: bé người rất có thể mất đi, nhưng đầy đủ ghi chép sống thọ trên giấy, bên trên đá, trên cát,… đã còn vĩnh cửu mãi. Rồi, lúc trang sách đang khép, độc giả chợt nhận thấy một điều hết sức nhân văn: Dẫu gồm tiêu biến, dẫu thiếu tính căn cước, con người vẫn mãi trăn trở, day chấm dứt trong xích míc “Sống hay không sống, tồn tại hay không tồn tại”. Cùng khát khao diễn tả cái tôi, nguyện vọng được khẳng định bạn dạng ngã, ước mơ được bệnh minh bạn dạng thân đã, đang sinh sống giữa cuộc sống mãi là khát khao tự thân, đáng quý, đáng trân trọng. 

Hành trình mang lại tận cùng vậy giới, tưởng xa mà lại hóa gần, tưởng vô hình và lại đầy hữu hình: tận cùng trái đất là nơi cậu, tận cùng nhân loại là nơi ta còn tra cứu thấy ngọt ngào “Nhưng mà, chỉ việc ở mặt cậu, thì tớ đi đâu cũng được”. Tất cả tận cùng núm giới. Hay là đáy địa ngục. Bất kể chốn lỗi vô nào”. Mặc dù tương lai trái đất có tiêu biến, dẫu sau này con người chẳng còn tồn tại trên cuộc đời, nhưng lại hai láng hình nhỏ dại bé đó, hẳn không có gì nuối tiếc vị họ vẫn sống, đang yêu thương, đã gặp mặt gỡ và tiếp lửa tin tưởng tới các ai họ đang gặp. Giống như những câu thơ từng xuất hiện thêm trong cuốn sách Hạt giống trung ương hồn – Từ phần đông điều bình dị: